Thanh xuân, rốt cuộc, là gì?

Gương Xưa - Ký Ức Hà Nội

Thanh xuân, rốt cuộc, là gì?

[Thanh xuân, rốt cuộc, không phải là chạy đua để chạm tay vào giấc mơ lớn lao. Đôi khi chỉ cần bạn dừng lại, cảm nhận vẻ đẹp yên bình xung quanh, lắng nghe chính trái tim mình, là đã đủ để “sống”.]

Hình ảnh hai thiếu niên dạo ngõ Hà Nội

Một buổi sáng, tiếng chuông reo vang khắp căn phòng ngủ của bạn. Mở mắt, bạn chan nan nhận ra một ngày mới lại đã đến, vẫn guồng quay của những áp lực vô hình, những trách nhiệm bạn phải tự cáng đáng và những công việc khác nhau mà chỉ có bạn mới có thể giải quyết. Bạn đem theo giấc mơ và hoài bão đến với Hà Nội, và rồi bạn vỡ mộng. Mọi thứ quá khắc nghiệt, khác xa với những gì bạn tưởng tượng.

Bạn cố gắng thức dậy, song những nỗi mệt nhọc mơ hồ bản thân lại khiến bạn muốn tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ để né tránh tất thảy dù chỉ trong giấy lát; vậy nhưng bạn nhận ra rằng mình cũng chẳng thể trì hoãn được mãi, và bạn quyết định thức dậy. Thật đáng xấu hổ nếu như cứ mãi trốn chạy và thui thủi trong một giấc mơ mà ta vẫn biết chẳng hề có thật.

Buổi sáng bước những bước chân vội vã tới trường, bạn cầm chặt chiếc bánh mới mua ở canteen, chẳng thể tận hưởng được một buổi sáng trọn vẹn mà phải nhanh ăn để còn mau chóng vào lớp.

Hình ảnh hai thiếu niên dạo ngõ Hà Nội

Bắt đầu vào lớp, bạn mệt mỏi lắng nghe từng câu chữ của thầy cô, nhìn vào lịch trình dày đặc sắp tới bạn lại càng muốn gục ngã hơn. Ấy vậy nhưng đâu chỉ có thế, bạn còn phải đi làm thêm để kiếm thêm 1 phần thu nhập cho cuộc sống sinh viên của mình, để trang trải một phần cho gia đình hay để chi trả những món đồ mà bạn mong muốn.

Hình ảnh hai thiếu niên dạo ngõ Hà Nội
Hình ảnh hai thiếu niên dạo ngõ Hà Nội

Sự mệt mỏi lặp lại mỗi ngày khiến bạn chỉ muốn dừng lại. Bạn nhận ra rằng, chính guồng quay chạy đua với áp lực và vật chất đã biến bạn trở thành một con người vô cảm và thờ ơ với cuộc sống, bạn tự đặt cho mình một câu hỏi “Liệu mình đang thực sự sống, hay chỉ mải miết chạy đua để tồn tại?”

Hình ảnh hai thiếu niên dạo ngõ Hà Nội

Lần này, bạn lại quyết định dừng lại, nhưng chỉ là một khoảng lặng để bạn ngẫm nghĩ lại về thế giới xung quanh mình, về cách mọi vật xung quanh bạn đang chuyển động và cách bạn cảm nhận sự chuyển động ấy.

Hình ảnh hai thiếu niên dạo ngõ Hà Nội
Hình ảnh hai thiếu niên dạo ngõ Hà Nội

Dừng lại ngẫm nghĩ một chút. Bước qua con ngõ nhỏ, mái ngói nâu sẫm nằm im lìm trên những nếp nhà cũ kỹ, như đôi vai già nua trĩu nặng bao năm tháng, giữa cho mình một dáng dấp bình yên đến lạ; Cửa gỗ xanh sờn, màu sơn đã bạc đi qua bao mùa lá rụng, hé mở một thế giới bình yên phía sau – nơi có bóng nắng đổ nghiêng trên nền gạch cũ và tiếng chim sẻ ríu rít buổi sớm mai. Cánh cửa ấy, dù sờn mòn, vẫn kiên nhẫn đợi chờ, như một người bạn cũ sẵn sàng dang tay ôm lấy những đôi chân đã mỏi mệt; Cụ bà chở theo sạp hoa trên chiếc xe đạp đã cũ, ngồi tựa lưng vào bức tường đã nhạt màu, đôi bàn tay nhăn nheo khẽ vuốt lại những bông cúc vàng, bông hồng nhung còn đẫm sương. Ánh mắt cụ dịu dàng như một buổi chiều lặng gió, chở theo mùi hương hoa thoảng bay khắp phố phường, như thể muốn xoa dịu mọi xô bồ của kẻ qua đường. Những bông hoa ấy dường như đang mỉm cười hiền hậu với bạn, tất cả dường như đang tìm cách xoa dịu tâm hồn bạn.

Hình ảnh hai thiếu niên dạo ngõ Hà Nội

Lúc này bạn chợt nhận ra, thì ra thế giới vẫn đang yêu thương bạn bằng một cách nào đó, thì ra những công việc hàng ngày cũng không nặng nhọc tới thế, thì ra những lời giảng của thầy cô chưa bao giờ là những câu chữ vô hồn và nặng nề. Có lẽ, bạn chỉ là đang để sự xô bồ và khắc nghiệt của cuộc sống đánh mất đi lăng kính yên bình của cuộc sống, có lẽ khi học hành, bạn đang xây dựng một tương lai tươi đẹp cho mình, đang được kết nối thêm nhiều mối nhân duyên cho mình tại trường học, đang được tiếp thu nguồn kiến thức mà con người trải qua bao gian khổ và xương máu mới tích góp được; có lẽ khi làm việc, bạn đang bồi đắp thêm cho tương lai của mình, đang tạo nên nụ cười mỉm trên khuôn mặt của bố mẹ, đang được cảm nhận khung cảnh vạn vật xung quanh mình một cách rõ ràng và đa dạng hơn; và đặc biệt, có lẽ bạn đã quên mất việc dành cho mình một một khoảng nghỉ trong nhịp sống của mình…

Hình ảnh nụ cười của em

Tiếng chuông xe đạp leng keng vọng lại từ một góc phố, hòa trong hương trà sớm, trong tiếng gió khẽ ru của những hàng cây cổ thụ. Bạn có cảm nhận được không – một sự bình yên len lỏi trong từng hơi thở, nhẹ nhàng nâng đỡ tâm hồn, như một bàn tay vô hình kéo bạn ra khỏi guồng quay mệt mỏi? Hà Nội cổ, dù trầm lắng và cũ kỹ, vẫn đủ dịu dàng để an ủi và chở che những kẻ dừng chân tìm lại chút gì đó đã lỡ quên trên đường đời.

Hình ảnh em mỉm cười ở quán nước

Bạn có thấy mái ngói phủ rêu xanh tựa tấm chăn êm dịu, ôm ấp từng viên gạch cũ kĩ đã bạc màu nắng gió. Những bức tường vàng nứt nẻ như bàn tay run run của cụ già, gói ghém ký ức một thời rực rỡ. Dưới hiên nhà, giàn hoa giấy bung nở, buông xuống những cánh mỏng manh như nụ cười hiền lành của Hà Nội xưa, sưởi ấm những trái tim lữ khách đã lạc đường vào nhịp sống gấp gáp.

Hình ảnh em mỉm cười ở quán nước